Caùc vieäc aùc khoâng laøm, moãi naêm ñöôïc bình an.
Caùc vieäc thieän neân laøm, haèng naêm ñöôïc nhö yù

luanlydaoduc.vn

TRÙNG ĐÍNH TÂY PHƯƠNG CÔNG CỨ - TẬP NĂM MƯƠI NĂM - LƯỢC GIẢI VỀ NĂM GIỚI

TRÙNG ĐÍNH TÂY PHƯƠNG CÔNG CỨ

Giám định: Đại Sư Ấn Quang

Biên soạn: Pháp Sư Đạt Nhân
 

TẬP NĂM MƯƠI NĂM

LƯỢC GIẢI VỀ NĂM GIỚI
 

Một là chẳng sát sanh.

Hai là chẳng trộm cắp.

Ba là chẳng tà dâm.

Bốn là chẳng nói dối.

Năm là chẳng uống rượu.
 

A. CHẲNG SÁT SANH
 

Loài vật cũng như ta đều tham sống sợ chết, ta đã ham sống thì lẽ nào loài vật lại muốn chết hay sao?

Cứ theo đó mà suy thì có nên giết hại sanh mạng hay chăng?

Hết thảy chúng sanh luân hồi trong sáu nẻo, tùy theo nghiệp lành, dữ sẽ bị thăng lên hay giáng xuống.

Trong nhiều kiếp, ta cùng với chúng thay phiên làm cha mẹ, con cái, đáng lẽ phải nghĩ cách cứu vớt, lẽ nào nỡ giết hại?

Hết thảy chúng sanh đều có Phật tánh, đều sẽ thành Phật trong đời vị lai. Nếu ta đọa lạc thì còn mong chi cứu giúp nữa.

Hơn nữa, đã tạo nghiệp sát ắt sẽ đọa ác đạo, đền trả nợ cũ, giết hại lẫn nhau chẳng biết bao giờ mới thôi.

Lấy đó mà suy thì há còn dám giết hại nữa ư?

Nguyên do của sát sanh là vì ăn thịt. Nếu đã biết nhân duyên như trên vừa nói sẽ tự chẳng dám ăn thịt nữa.

Kẻ ngu còn cho thịt là ngon, chẳng hề biết thịt vốn là do tinh, huyết tạo thành, trong chứa đầy phẩn, tiểu, ngoài lẫn chất dơ, tanh tưởi, hôi bẩn, ngon ở chỗ nào?

Thường nên quán bất tịnh thì ăn vào ắt sẽ ọe ra. Thêm nữa, chúng sanh gồm có con người, cầm thú, giòi tửa, cá, tôm, muỗi mòng, rận, rệp. Hễ có sanh mạng thì đều là chúng sanh, chẳng thể bảo hễ con vật lớn thì chẳng nên giết, con vật nhỏ thì giết được.

Kinh Phật đã dạy tường tận về lợi ích công đức của việc tránh sát sanh và phóng sanh. Người đời không đọc được những Kinh ấy thì nên xem tác phẩm Vạn Thiện Tiên Tư của An Sĩ Tiên Sinh, ắt sẽ biết được đại khái vậy.
 

B. CHẲNG TRỘM CẮP
 

Ý nghĩa của giới cấm này dễ hiểu. Chẳng trộm cắp là nếu chẳng cho thì chẳng lấy. Người biết liêm sĩ chẳng nên phạm giới này. Bàn tỉ mỉ thì nếu người chẳng phải là bậc Đại Thánh, Đại Hiền sẽ khó lòng khỏi phạm.

Dùng của công vào việc tư, tổn người lợi mình, cậy thế đoạt của, dùng kế đoạt vật, ganh tị sự phú quý của người khác, mong cho người nghèo hèn, phô trương làm lành để lấy tiếng, gặp các việc lành tâm chẳng hiểu chân chánh.

Hoặc như khi lập nghĩa học trường học làm nghĩa, không thâu học phí lại chẳng chọn thầy nghiêm khiến cho con em người khác lầm lạc. Hoặc khi thí thuốc men, chẳng xét thật, giả khiến người ta bị tổn mạng.

Dẫu thấy nạn gấp nhưng chẳng cứu ngay, dùng dằng, hời hợt, thờ ơ hoặc là lầm lẫn, chỉ làm phận sự một cách tắc trách, lãng phí tiền tài người khác, trong lòng chẳng coi là khẩn yếu. Những điều như thế đều gọi là trộm cắp vậy.
 

C. CHẲNG TÀ DÂM
 

Người đời nam nữ ở tại gia sanh con đẻ cái thì trên là vì phong hóa, dưới là để có người thờ phụng Tổ Tiên. Vợ chồng hành dâm không phạm vào điều cấm, nhưng phải nên kính nhau như khách, chỉ cốt tiếp nối giòng giống, chẳng nên vì khoái lạc mà chạy theo lòng dục đến nỗi mất mạng.

Tuy là vợ mình nhưng nếu tham lạc quá thì cũng là phạm giới, nhưng tội ấy vẫn còn nhẹ. Nếu chung chạ bậy bạ với người chẳng phải là vợ mình thì gọi là tà dâm, tội ấy rất nặng.

***