Caùc vieäc aùc khoâng laøm, moãi naêm ñöôïc bình an.
Caùc vieäc thieän neân laøm, haèng naêm ñöôïc nhö yù

luanlydaoduc.vn

TÂM THANH TỊNH RỒI, THÂN NHẤT ĐỊNH THANH TỊNH

TÂM THANH TỊNH RỒI,

THÂN NHẤT ĐỊNH THANH TỊNH

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Nếu tâm thanh tịnh, làm gì có lý không thành tựu. Nếu tâm của cư sĩ Lưu không thanh tịnh, bệnh của cô ấy làm sao khỏi được. Tâm thanh tịnh rồi, thân nhất định thanh tịnh. Thân mang tế bào vi rút, đó là không thanh tịnh. Vì tâm ta thanh tịnh, nên sẽ khôi phục hết những con vi rút trở lại bình thường.

Bệnh lành cách nào?

Là lành như vậy đấy. Đức Phật dạy chúng ta nhất thiết pháp tùng tâm tưởng sanh. Tâm không thanh tịnh, người này nhiều bệnh, nhiều ưu sầu, nhiều phiền não, người tâm thanh tịnh không có những thứ này. Vãng sanh Thế Giới Cực Lạc đều là tâm thanh tịnh.

Đây là nói lời chân thật với quý vị: Tâm thanh tịnh tắc Phật Độ tịnh. Là tâm thanh tịnh vãng sanh. Nếu tâm không thanh tịnh, bất luận dụng công phu như thế nào cũng không được, quý vị không đến được Thế Giới Cực Lạc.

Thế Giới Cực Lạc, thưc tế mà nói, ở đó điều kiện chọn học trò hết sức nghiêm khắc. Phật A Di Đà biết, không thể để cho người tâm không thanh tịnh đến Thế Giới Cực Lạc, vì họ sẽ làm hổn loạn Thế Giới Cực Lạc.

Như thế thật đáng sợ?

Thật sự phát tâm thành Phật là không có niệm thứ hai, tôi muốn làm Phật, tức là muốn giống như Phật A Di Đà. Đây là điều kiện đầu tiên để Thế Giới Cực Lạc nhận quý vị.

Không muốn làm Phật, không muốn giống như Phật A Di Đà, thì không đi được. Thế Giới Cực Lạc trải qua mười kiếp mà không suy, chúng ta tin tưởng về sau mãi mãi không suy, chính là điều kiện này.

Phật bổn sở dĩ khởi thử trang nghiêm thanh tịnh công đức giả, kiến tam giới thị hư ngụy tướng, thị luân chuyển tướng, thị vô cùng tướng. Vô cùng là chỉ sanh tử, đây là nói về Phật A Di Đà. Phật trong đây là Phật A Di Đà.

Vì sao hưng khởi công đức trang nghiêm thanh tịnh, vì sao đặt cái này ở vị trí đầu tiên?

Bởi vì Ngài thấy tam giới, nghĩa là trong quốc độ của hết thảy Chư Phật, Phàm Thánh Đồng Cư Độ. Thế Giới này của chúng ta hiện nay, là Phàm Thánh Đồng Cư Độ của Phật Thích Ca Mâu Ni. Tam giới tức là lục đạo, gồm có Dục Giới, Sắc Giới, Vô Sắc Giới. Đây tức là tam giới.

Tam giới này là gì?

Là tướng giả dối, không phải thật, là tướng luân chuyển, là tướng luân hồi, là tướng vô cùng. Vô cùng tức là tướng sanh tử, xả thân thọ thân, sau khi chết rồi lại sanh trở lại. Chúng ta cần lưu ý chỗ này.

Nói rõ chân tướng sự thật là gì?

Con người không chết, hết thảy chúng sanh đều không chết. Sanh tử là thân, thân không phải là ta.

Cái gì là ta?

Một số người gọi linh hồn là ta. Linh hồn là không có thân thể vật chất.

Nó có phải là ta chăng?

Chẳng thể nói nó không phải là ta, cũng chẳng thể nói nó là ta. Thực ra linh hồn không linh, nó hồ đồ, mê muội điên đảo. Người xưa gọi là mê hồn, cách dùng từ này rất hay. Nó mê mà không giác, cho nên nó không ra khỏi lục đạo, mãi mãi ở trong lục đạo xã thân thọ thân, đời đời kiếp kiếp đùa giởn những trò chơi này.

Đời đời kiếp kiếp đều kết oán kết thù với chúng sanh. Cho nên báo đền trong lục đạo, báo ân báo oán, đòi nợ trả nợ, ngày ngày làm những trò hề này. Toàn là giả, không có một cái là thật. Nó không giác ngộ nên khổ không thể tả xiết. Nếu như nó giác ngộ, giác ngộ là tốt rồi.

Giác ngộ thì không gọi nó là linh hồn mà gọi là linh tánh. Linh hồn không ra khỏi lục đạo, linh tánh thì ra khỏi lục đạo. Linh tánh nó không mê, nó có thể chọn lựa, mê hồn không chọn lựa, tùy theo nghiệp lực lưu chuyển. Linh tánh thì tốt rồi, tự nó có thể làm chủ được, có thể chọn lựa.

***