Caùc vieäc aùc khoâng laøm, moãi naêm ñöôïc bình an.
Caùc vieäc thieän neân laøm, haèng naêm ñöôïc nhö yù

luanlydaoduc.vn

NGŨ NHÃN NÀY VỐN CÓ TRONG TỰ TÁNH, KHÔNG PHẢI BÊN NGOÀI VÀO

NGŨ NHÃN NÀY VỐN CÓ TRONG

TỰ TÁNH, KHÔNG PHẢI BÊN NGOÀI VÀO

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Nước là gì?

Nó hàm chứa độ ẩm, hiện nay gọi là điện, mang theo điện. Nước là mang điện âm, lửa mang điện dương. Ngày xưa nói, lửa mang độ ấm, có độ ấm, có độ ẩm. Tính chất thứ tư, là nó động, nó không phải tịnh chỉ, dùng gió tượng trưng cho động.

Gió là động, không động gió sẽ không còn. Hiện nay hiện tượng này, các nhà vậy lý học nghiên cứu nguyên tử điện tử đã phát hiện, như người xưa nói, đây là vật chất mang điện nhỏ nhất, mang điện âm, mang điện dương, nó động, nó không phải tịnh.

Ba nghìn năm trước, Đức Phật không có máy móc của khoa học, không có kính hiển vi, nhưng Ngài biết tất cả, dựa vào điều gì?

Ở trước chúng ta đã học: Thiên nhãn, pháp nhãn, tuệ nhãn. Pháp nhãn thấy được chân tướng sự thật, tuệ nhãn thấy được chân lý của sự thật.

Khi thành Phật, đạt thêm được Phật nhãn, ngũ nhãn viên minh: Nhục nhãn, thiên nhãn, pháp nhãn, Phật nhãn, ngũ nhãn viên minh. Ngũ nhãn này vốn có trong tự tánh, không phải bên ngoài vào.

Đức Phật Thích Ca nói rất hay: Tất cả chúng sanh đều có trí tuệ đức tướng của Như Lai.

Đây là nói đức tướng, tất cả chúng sanh đều có, vì sao hiện nay không còn?

Không có, nhân tố lớn nhất chính là dục vọng. Dục vọng làm hại Phật Bồ Tát, khiến Phật Bồ Tát trở thành phàm phu, tham sân si đều khởi lên từ dục vọng.

Vậy nên chúng ta học Phật, học Thánh, học Hiền, điều kiện đầu tiên là phải hạ thấp dục vọng, không thể nói chúng ta không có dục vọng. Không có dục vọng thì đâu cần học, quý vị đã thành Phật, đã thành Thánh rồi. Biết được chúng ta có dục vọng, phải hạ thấp dục vọng xuống.

Hạ thấp đến đâu?

Cuộc sống có thể duy trì là được, là an vui rồi. Như Khổng Tử, có thể nói như người thường chúng ta, là người có thể duy trì được đời sống, không giàu có. Thân phận là bình dân, làm quan chỉ được mấy tháng thì bị người cách chức. Thân phận bình dân, chỉ đủ duy trì cuộc sống, miễn cưỡng có thể duy trì được sinh hoạt.

Đệ tử của ông là Nhan Hồi, điều kiện sinh hoạt vật chất càng tệ, ở trong ngôi nhà rách nát, che gió che mưa, ăn cơm, uống nước. Ăn cơm không có chén, uống nước không có ly, dùng hồ lô múc nước, dùng tre đan thành bát cơm. Là người có điều kiện cuộc sống khó khăn nhất trong số học trò, nhưng trong số học sinh không ai hạnh phúc bằng Nhan Hồi.

Hạnh phúc là gì?

An vui là hạnh phúc, an vui không ai sánh bằng Nhan Hồi.

Nhan Hồi vui điều gì?

Vui với đạo. Nhưng điều thầy dạy ông đều hiểu, không những hiểu mà còn đạt được lợi ích. Đem những điều thầy dạy đều ứng dụng trong đời sống, ứng dụng trong việc xử sự đối nhân tiếp vật thường ngày. Ngày nay chúng ta gọi là học đâu ứng dụng đó, điều này trong số học sinh của Phu Tử không ai sánh được Nhan Hồi.

Vì sao ông có thể học đâu ứng dụng đến đó?

Ông ta thật sự hiểu, nên biết ứng dụng. Nếu ông lý giải chưa thấu triệt, sẽ sinh hoài nghi, không ứng dụng được. Biết vận dụng, niềm vui này là niềm vui của Thánh Nhân.

***