Caùc vieäc aùc khoâng laøm, moãi naêm ñöôïc bình an.
Caùc vieäc thieän neân laøm, haèng naêm ñöôïc nhö yù

luanlydaoduc.vn

NẾU CHÚNG TA KHỐNG CHẾ ĐƯỢC THẤT TÌNH NGŨ DỤC NÀY, DÙNG PHƯƠNG PHÁP GÌ?

NẾU CHÚNG TA KHỐNG CHẾ

ĐƯỢC THẤT TÌNH NGŨ DỤC NÀY,

DÙNG PHƯƠNG PHÁP GÌ?

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Chư thế gian, có thể cứu tất cả các thế gian. Chư thế gian, nói một cách nông cạn là Dục Giới, Sắc Giới, Vô Sắc Giới là thế gian, đây là nói đến lục đạo. Dục là thất tình ngũ dục, lục đạo chúng sanh đều có.

Thất tình là hỷ nộ ai lạc ái ác dục, đây là thất tình. Dục là dục vọng, tài sắc danh thực thùy gọi là ngũ dục. Lục đạo chúng sanh có thất tình ngũ dục, cho nên gọi là Dục Giới, ở đây rất khổ, phiền não sâu nặng vô cùng.

Nếu chúng ta khống chế được thất tình ngũ dục này, dùng phương pháp gì?

Tu định. Thiền định thế gian, Tứ Thiền Bát Định, thành tựu thiền định này, tu đến Sơ thiền là vượt ra khỏi Dục Giới. Trời có hai mươi tám tầng, thấp nhất là sáu tầng Trời Cõi Dục, sáu tầng Trời này chưa lìa khỏi dục vọng, càng lên cao thì dục vọng càng nhạt dần.

Nếu khống chế được dục vọng, tuy chưa đoạn nhưng nó không khởi tác dụng, ta không còn ở Dục Giới, mà sanh đến Sắc Giới, chứng được Sơ thiền.

Định công đạt được Sơ thiền quý vị sanh đến Trời Sơ thiền, đạt được Nhị thiền thì sanh đến Trời Nhị thiền, Tam thiền, Tứ thiền. Trong Tứ thiền có tất cả mười tám tầng Trời, gọi là Sắc Giới. Trong đó có sắc thân, có thân thể, có sắc thân, có cung điện, có sắc, nghĩa là có hiện tượng vật chất. 

Trong đó không có dục vọng, không có ưu tư, ở đó họ không có những nỗi âu lo, người ở đó rất bình thường. Tiếp tục nâng cao hơn, gọi là tứ không định.

Cảnh giới cao hơn nữa, con người không có thân thể, không có thân thể đương nhiên cũng không cần nhà ở, càng thanh tịnh. Đại khái như thông thường chúng ra gọi là linh giới, họ trú ở Tứ Không Thiên, cũng có bốn tầng, tứ không định, là phàm phu cao cấp.

Cảnh giới này trong Lão Tử chúng ta thấy, trong Lão Tử có câu nói rằng: Ngô hữu đại hoạn, vị ngô hữu thân.

Lão Tử nói ưu hoạn lớn nhất của mình là gì?

Là vì có thân thể, có thân thể là có phiền phức, không có thân thể tốt biết bao. Trời Tứ không không có thân thể.

Lão Tử nói câu này, không biết phải chăng ông đã đến Trời Tứ không?

Chưa đến Trời Tứ không, nói câu nói này là thật không phải giả, đích thực có cảnh giới này. Cho nên có Dục Giới, Sắc Giới, Vô Sắc Giới, đây là lục đạo. Tam Giới bất an, do như nhà lửa, câu này nói trong Kinh Pháp Hoa.

Tam Giới nghĩa là Dục Giới, Sắc Giới, Cõi Sắc Giới, vì sao thế?

Vì Tam Giới này đều có thành trụ hoại không, tuyệt đối không phải vĩnh hằng, không phải bất biến. Nhờ định công duy trì, khiến ta vãng sanh đến đó, nhưng định có thời gian nhất định. Thời gian đến, định công mất đi, phiền não lại khởi hiện hành. Khi phiền não hiện hành, ta lại tùy theo nghiệp lực để đi đầu thai, vẫn trôi lăn trong luân hồi lục đạo.

Vấn đề này rất phiền phức, Đức Phật mới nói: Tam giới bất an, đều như nhà lửa. Giống như ta sống trong ngôi nhà này, nhà này bị lửa đốt cháy, ta không cách nào ra khỏi được. Đều ở trong biển sanh tử, biển sanh tử nghĩa là luân hồi lục đạo. Cho nên nguyện cứu độ, Bồ Tát Pháp Tạng phát nguyện muốn cứu, đặc biệt là chúng sanh đau khổ não trong lục đạo.

Lại nói, các quả vị trước sơ địa, cũng là thế gian, chưa đoạn tận vô minh, cũng cần độ thoát, lời này là thật không phải giả. Địa tiền là trước Biệt giáo sơ địa, Biệt giáo sơ địa đồng nghĩa với Viên giáo sơ trụ, trong Kinh Hoa Nghiêm nói chính là Sơ trụ.

Trước Sơ trụ tức là Thập tín vị, Thập tín vị trong Kinh Hoa Nghiêm. Trong Thập tín vị, bao gồm Thanh Văn, Duyên Giác, Bồ Tát, Phật, vô minh chưa đoạn tận. Họ vẫn còn khổ não, cho nên họ cũng cần được độ. Chứng được Sơ trụ trở lên, chuyển A lại da thành đại viên cảnh trí, nghĩa là chuyển bát thức thành tứ trí, mới vượt ra khỏi mười pháp giới.

Bồ Tát độ chúng sanh phải đến cảnh giới này, lên cao nữa thì sao?

Lên cao nữa là vô công dụng đạo, lên nữa thì đành chịu. Chỉ còn cách để thời gian từ từ khiến tập khí vô minh tự nhiên bị đào thải, ở trên chỉ đành như vậy, nên cũng không cách nào độ được. Khi độ, cứu cánh là đưa họ đến Cõi Thật Báo Trang Nghiêm, việc độ chúng sanh đã viên mãn.

Đến Viên giáo sơ trú, họ ở trong Cõi Thật báo, đó là thời gian, thời gian dài ngắn cũng không nhất định, có liên quan đến định công của họ. Điều này không chướng ngại họ, trong mười pháp giới, chúng sanh có cảm, họ liền có ứng. Như ba mươi hai ứng hóa của Bồ Tát Quán Thế Âm, đáng dùng thân gì để độ thoát, họ liền thị hiện thân đó. Đây là cảnh giới không thể nghĩ bàn.

***